Resources
Labeled content
EmojisImages
Videos
Storybook paragraphs containing word (100)
"“A ha! Hôm nay là ngày sinh nhật của Bơ! Bơ về nhà mình vừa tròn một năm.”"
Sinh nhật Bơ
"“Cây thu mình bé lại, cây uốn lượn. Ông chiết cành chứ không gieo hạt.”"
Cái Hạt Đi Lạc
"-Ôi, mình sợ lắm! Đi học có gì vui đâu!"
Sóc con đi học
"-Hay mình quay về đi!"
Sóc con đi học
"“Chỗ này đẹp quá! Chúng mình đừng đi học nữa, ở lại đây chơi đi!”"
Sóc con đi học
"Mai mình đi học nữa Mây!"
Sóc con đi học
"Ta cố gắng biến cuộc sống của mình trở nên dễ dàng hơn, và dễ dàng hơn nữa với những công cụ có thể làm ra mọi vật chất lượng hơn."
Thế giới tươi đẹp của chúng ta
"Hay thật, mình có thể tự trồng"
Đậu Đỏ Ơi
"Đầu tiên mình phải xài đất thật xốp, tiếp theo là gieo hạt. Trong sách ghi rõ thể mà!"
Đậu Đỏ Ơi
"- Giống như tụi mình phải chăm uống sữa thì mới mau lớn!"
Đậu Đỏ Ơi
"Hic, sao cây Đậu Đỏ của mình yếu"
Đậu Đỏ Ơi
"- Vì sao mình chăm sóc Đậu Đỏ nhiều như thế, mà bạn ấy lại không khỏe mạnh?"
Đậu Đỏ Ơi
"- Con thử đọc sách xem mình đã chăm sócĐậu Đỏ đúng cách chưa?"
Đậu Đỏ Ơi
"Hashim "Làm sao mình rút sạch nước của quả xoài?""
Hashim Cứu Những Quả Xoài
"“Gương thần ơi, ngày mai chúng mình sẽ xem cái gì nhỉ?”"
Tara và chiếc gương thần
"Chúng mình muốn đến sân chơi."
Đi gì đến sân chơi?
"Chúng mình có thể đạp xe đạp."
Đi gì đến sân chơi?
"Chúng mình có thể đi xe máy."
Đi gì đến sân chơi?
"Chúng mình có thể bon bon trên xe ba bánh."
Đi gì đến sân chơi?
"Hay là chúng mình đi xe ngựa kéo nhỉ?"
Đi gì đến sân chơi?
"Chúng mình còn có thể cưỡi xe bò."
Đi gì đến sân chơi?
"Suỵt... đừng nói với ai là mình đang nấp ở đây đấy. 1... 2... 3... Bắt được mi rồi nhé!"
Cô mèo sạch sẽ
"Mẹ la mình khi mình mang món ốc sên ngon lành từ vườn vào nhà."
Cô mèo sạch sẽ
"Sanju là hàng xóm nhà mình. Cậu ta hay trêu ghẹo mình, khiến mình rất cáu."
Cô mèo sạch sẽ
"Ai đó làm ơn bảo Sanju rằng loài hổ thuộc họ nhà mèo đấy nhé. Chúng mình có bộ vuốt sắc ra trò."
Cô mèo sạch sẽ
"Vài bạn mèo khác hay làm ồn giữa đêm khuya. Tầm đấy thì mình ngủ yên vị trên giường rồi."
Cô mèo sạch sẽ
"Hoa tò mò hỏi : “Tèo thích vẽ con gì?” Tèo nói : “Con gì mình cũng thích vẽ.”"
HỌA SĨ TÈO NHÍ
"Tèo hỏi: “Còn thiếu đoàn tàu chở chúng mình đi chơi. Có ai muốn vẽ cùng tớ không?”"
HỌA SĨ TÈO NHÍ
"Thời điểm tôi thức giấc, cũng là lúc mặt trời đã lên. Tôi ngước nhìn xung quanh, tự hỏi bản thân đang ở đâu, và rồi chợt nhớ ra. Tôi là một cô rùa biển con - loài rùa vích - nằm giữa thế giới màu xanh dương bao la, hay còn được biết đến với cái tên đại dương. Bao phủ khắp các hướng là sắc xanh dương và xanh lục, ánh nắng ban mai len lỏi qua những đám mây. Tôi rút chân chèo của mình xuống dưới cơ thể và trôi bồng bềnh trong chốc lát, để mặc dòng chảy cuốn đi."
Truyện Loài Rùa
"Tôi không rõ mình đang nơi nào. Nhưng dưới ánh nắng rực rỡ, cùng cái bụng no tròn thì ở đâu cũng chẳng quan trọng."
Truyện Loài Rùa
"Tôi vừa chớm nghĩ rằng sẽ tuyệt biết bao nếu tôi dành cả đời mình ở nơi này, thì một đàn cá bơi ngang qua. Đuổi theo sau là một con cá lớn. Tôi có thể thấy rõ hắn ta đang đói đến cỡ nào. Khi hắn thấy tôi, ánh mắt hắn sáng rực. "Chẹp," có vẻ hắn đang nghĩ, "Súp rùa con!""
Truyện Loài Rùa
"Tôi tự hỏi làm sao mình có thể tìm đường đến đó."
Truyện Loài Rùa
"Tôi chợt rùng mình. Tôi rất ghét việc phải bò trên dãy san hô. Cát mềm là thứ duy nhất tôi muốn trườn chiếc bụng mềm của mình lên."
Truyện Loài Rùa
"Bất chợt vào một ngày, cứ như vậy, tôi đã trưởng thành và đã đến lúc để khởi hành. Làm sao tôi biết được là đã đến lúc? Tôi cũng không rõ. Có điều gì đó sâu bên trong đã mách bảo tôi. Tôi tự biết rằng mình phải bơi về hướng Bắc cùng tất cả rùa biển khác, dọc theo bờ biển phía đông Ấn Độ cho đến khi chúng tôi đến Orissa, và đẻ trứng của mình trên bãi cát mềm mại nơi đó. Có một chiếc la bàn nhỏ trong đầu tôi sẽ dẫn lối cho tôi."
Truyện Loài Rùa
"Cảm giác rất lạ lúc ban đầu. Chậm rãi, tôi kéo thân mình lên bãi biển để tìm một nơi khô ráo."
Truyện Loài Rùa
"Một khi tôi bò qua đường biên thuỷ triều dâng, mặt cát dần khô ráo và chân chèo trước hất văng cát lên khắp người mỗi lần tôi kéo mình về phía trước."
Truyện Loài Rùa
"Tôi nhẹ nhàng che phủ trứng của mình bằng cát và đè phẳng bằng cơ thể của tôi. Cuối cùng tôi phủi cát xung quanh để đảm bảo không ai tìm ra tổ của mình."
Truyện Loài Rùa
"Ngày mai mình phải cải trang mới được.”"
TIỆM BÁNH CỦA HỔ
"Năm mới sắp đến, mẹ bảo: “Heo đất nặng rồi. Mai mình đập để lấy tiền mua áo mới cho Na nhé.”"
Tớ Phải Trốn Thôi!
"Tớ tung nảy mình lên và trượt ra khỏi hộp."
Tớ Phải Trốn Thôi!
"Nằm mỉm cười, thầm nghĩ, tối nay mình sẽ kể chuyện ngoại nghe."
Tết của Đậu Xanh
"Như tôi đây, mình nhỏ sức yếu, mắt mũi kém, nếu một mình tôi mà chọi với gã ấy thì thua chắc…"
Châu Chấu đá Voi
"– Chà, đúng lúc quá! Giúp bố nào Tít! Bố con mình sẽ làm một con diều đặc biệt nhất trần đời!"
Thị trấn Diều Bay
"Nấm thấy vậy bèn bày trò chơi mới: – Hay mình thử xem lạc đà bơi có giống cá voi không?"
Lạc đà bông đi tắm
"Mèo cậy mình có móng sắc Chó cậy có mõm dài"
Chó Mèo kết bạn
"Cả hai chẳng bạn chơi Sống một mình buồn tẻ"
Chó Mèo kết bạn
"- Này, này, ăn xong rồi định trốn đấy hả? Nghe tiếng nói bất chợt vang lên sau lưng, Chuột Chít giật mình quay lại thì thấy anh Mèo đã đứng ở đó từ bao giờ. - Em… em xin lỗi… tại em đói quá! - Chuột Chít lắp bắp."
Chuột Chít tham ăn
"Gà bà thấy có kẻ mổ cháu mình vội xù lông vừa che chở cho cháu vừa nghiêm giọng mắng: "Cháu là con cái nhà ai mà lại bắt nạt cháu ta thế?" Gà Mơ liền kể lại nỗi nhớ bà của mình và nói: "Bà ơi, giá mà bà cháu còn… Giá mà cháu có bà như em Đuôi Cong thì thích quá!""
Bà của Gà Mơ
"Thỏ giật nảy mình bật dậy. Chú hốt hoảng bỏ chạy."
Nỗi sợ của Thỏ Con
"– Em Bin vẫn nằm ngủ ở kia mà con! – Bố ngạc nhiên. Xoài tự hỏi: – Hay là mình nằm mơ nhỉ?"
Em Bin đâu rồi?
"– Nhìn này, anh có thể bơi ra xa! – Tít nói. Còn các bạn khác thì giận dỗi: – Xì, anh ý bỏ chúng mình lại đây!"
Ai là cá mập?
"– Thôi bọn mình ra đây chơi đi! Bo rủ các bạn."
Ai là cá mập?
"– Hi hi hi! – Tiếng cười vui vẻ vang ra tận nơi Tít đang bơi. – Ơ, nhưng mình mới là cá mập mà! – Tít lẩm bẩm"
Ai là cá mập?
"– Cả hai chúng mình cùng là cá mập nhé! – Tít nói."
Ai là cá mập?
"– Cá mập đôi tấn công đây! – Bo và Tít hò hét. – Nhưng giờ bọn mình đã có "cá chó" bảo vệ rồi nhé! – Na và Nấm cười khúc khích."
Ai là cá mập?
"… Và cả tay chân nữa. – Hi hi, mình sẽ có nhiều nốt đỏ hơn cả chị Na."
Con bị ốm
"–Hai em có thấy Tun Tun không? – Em không thấy! Hay nó ở ngoài công viên? – Bọn mình ra đấy tìm đi!"
Đi tìm Tun Tun
"Chỉ một lúc sau... – Chị Na ơi, xà phòng hết rồi! - Thế thì mình ăn kem tiếp đi!"
ĐỔI Kem
"– Không, vẫn còn Tun Tun mà! Bọn mình ra chơi với Tun Tun đi! – Tun Tun, Tun Tun! Lại đây, lại đây nào! Rồi các bạn cùng chơi với Tun Tun đến hết buổi chiều hôm đó."
ĐỔI Kem
"Nhưng mình không có cuốn sách nào cả."
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Mình vẽ, rồi bố giúp mình tô màu bức tranh."
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Mình tô xong bức tranh, mẹ giúp mình cắt bức tranh đó."
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Mình cắt xong bức tranh, bà giúp mình dán tranh."
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Mình dán xong bức tranh, ông giúp mình viết ra câu chuyện."
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Mình viết xong câu chuyện, anh trai giúp mình đóng thành sách."
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Giờ thì mình có một cuốn sách rồi. Chúng mình cùng đọc sách nào!"
Ai có thể giúp mình nhỉ?
"Tất cả chúng mình biết bơi, nhảy, bay, chạy, trườn, đi, và bò."
Tất cả chúng mình
"Hôm nay là thứ Bảy, là ngày thứ bảy trong kỳ nghỉ bảy ngày. Hôm nay, chúng mình có thể nghỉ ngơi và thỏa thích vui chơi. Hôm nay, mình đi thả diều cùng các bạn."
Bảy ngày nghỉ lễ
"Sani ơi! Sani à! Chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi. Sang năm mẹ con mình lại tới chơi Lễ hội Phục Trang nhé!"
Lễ hội Phục Trang
"Hôm nay, mình và Goma cùng đến thăm sở thú."
Đi thăm vườn thú
"Không may, bọn mình bị lạc nhau."
Đi thăm vườn thú
"Ngày nọ, Chuột đi tìm cho mình một căn nhà mới."
Nhà mới của Chuột
"Nhưng khi Veha đến trường, Akra lại có một ý tưởng khác. “Veha!” Akra nói. “Hôm nay là một ngày đẹp trời để mình dùng thiết kế máy bay giấy cánh dài siêu lượn. Nó sẽ bay được hết chiều dài của bãi cỏ.” “Chắc chắn là không,” Veha trả lời. “Bọn mình sẽ dùng chiếc phản lực cánh ngắn.""
Chiếc máy bay tuyệt nhất
"“Chú nghĩ sao ạ?” Veha thắc mắc. “Thiết kế của hai đứa có vẻ rất ổn!” Chú Borey nhẹ nhàng nói. “Nhưng phi công luôn cần thời gian để đảm bảo mọi chi tiết đều được xem xét và hoàn thiện chính xác.” Sau khi kiểm tra máy bay, Akra nói. “Bọn mình nên gấp những chiếc cánh cẩn thận hơn.”"
Chiếc máy bay tuyệt nhất
"Vài phút sau, Veha lo lắng bước tới vạch xuất phát. Những chiếc máy bay giấy khác đang nằm rải rác trên cỏ. Tất cả đều đâm xuống bãi cỏ! “Akra, cậu vốn có một cú phóng rất tuyệt mà,” Veha nói. “Cậu có muốn thử phóng chiếc máy bay của bọn mình không?” “Có!” Akra reo lên thích thú."
Chiếc máy bay tuyệt nhất
""Quả là một cú phóng tuyệt vời!” Veha trầm trồ. “Cậu làm được rồi!” “BỌN MÌNH đã làm được!” Akra đáp lại. “Thiết kế của bọn mình là đỉnh nhất!” Veha và Akra vô cùng phấn khởi. “Chúng ta sẽ đến sân bay!” Đôi bạn reo lên với nhau. “Và một ngày nào đó, các con sẽ là những phi công tuyệt vời,” chú Borey mỉm cười hài lòng."
Chiếc máy bay tuyệt nhất
"Tê giác rất nhát. Cô bé chỉ tha thẩn chơi một mình ở quanh hồ. Tắc kè bèn quyết định lừa Tê giác một phen. Cậu chàng rủ các bạn động vật khác cùng tham gia với mình."
Trốn Tìm
""Tê giác ơi!" Thằn lằn gọi. "Cậu có muốn chơi trò trốn tìm cùng bọn tớ không? Chúng mình sẽ quyết định ai là người trốn trước bằng trò oẳn tù tì.""
Trốn Tìm
"Các con vật bắt đầu tìm chỗ trốn. Chúng hỏi lẫn nhau, "Bọn mình nên trốn ở đâu để Tê giác không tìm thấy nhỉ?""
Trốn Tìm
"Tê giác bắt đầu đếm. "Năm... Mười... Mười lăm..." Và khi đếm đến 10 0t hì cô bé mở mắt ra. "Mọi người đâu rồi nhỉ?" Cô bé tự hỏi. "Làm thế nào mình tìm ra các bạn ấy bây giờ?""
Trốn Tìm
"Khỉ đã trèo lên ngọn cây. Tê giác vui mừng khôn xiết. " Bạn Khỉ, bạn có một cái đuôi thật dài!" cô bé gọi với lên. "Tớ có thể nhìn thấy nó rất rõ!" Còn Sóc đã ẩn mình trong thân cây. Tê giác cười. "Sóc ơi, tớ có thể nhìn thấy cái đuôi bông xù của cậu!""
Trốn Tìm
"Còn Vẹt lại tự tin ẩn mình trên một cành cây. Nhưng lông của ấy rất sáng nên việc tìm ra cậu ấy dễ ợt. Thế là Tê giác đã tìm thấy một nửa số động vật tham gia trò chơi rồi!"
Trốn Tìm
"Hươu con ngớ ngẩn ẩn mình giữa những tán cây trụi lá. Còn Gấu khổng lồ cố gắng trốn sau những tảng đá. Tê giác cười thành tiếng, "Tớ có thể nhìn thấy hai bạn đang trốn ở đâu rồi nhé!""
Trốn Tìm
"Rùa thì ẩn mình trong cái mai của mình, giả vờ như một tảng đá. Phía đối diện, Ếch náu mình giữa một đám bụi rậm. Nhưng Tê giác đã nhìn thấy cả hai."
Trốn Tìm
"Tê Giác cười. Giờ thì cô bé không còn cảm thấy ngại ngùng nữa. "Bây giờ đến lượt tớ đi trốn còn các cậu phải đi tìm tớ. Tớ đã biết mình sẽ trốn ở đâu rồi!""
Trốn Tìm
""Tớ chả tin cậu đâu. Cậu màu nâu mà, vì vậy cậu cũng là chuột. Tớ không muốn nói chuyện với kẻ dối trá", bạn Chuột trả lời. Thỏ Nâu òa khóc, lòng đầy băn khoăn. Liệu mình vẫn còn là Thỏ Nâu chứ?"
Tớ chính là Thỏ đây!
"Thỏ Nâu vô cùng sung sướng. Cậu bước đi đầy tự tin vì biết mình vẫn là thỏ."
Tớ chính là Thỏ đây!
"Khoác lên bộ đồ phi hành gia, Sẵn sàng cho ngày mới đặc biệt. Hãy đến chung vui cùng với tôi Trên hành trình chỉ mình ta biết."
Chuyến du hành mừng sinh nhật
"Không lãng phí thời gian quý giá, Tôi gồng mình dậy sớm vệ sinh. Đánh răng, rửa mặt, đâu thể bỏ Dù phải nuốt cả kem vào mồm!"
Chuyến du hành mừng sinh nhật
"Bạch tuộc đá san hô có thể lẩn trốn bằng cách thay đổi màu sắc và họa tiết. Chúng sống ở các hốc trong rạn san hô, hoặc vùi mình dưới cát. Cá chìa vôi ma thường được thấy theo từng cặp, bơi chúc đầu xuống dưới và hòa mình lẫn với cỏ biển, san hô hoặc huệ biển. Giống bạch tuộc đá san hô, chúng có thể đổi màu để ngụy trang rất tài tình. Cá mập vây trắng có thân gầy, đầu bè, lưng và vây đuôi có chỏm màu trắng. Chúng săn mồi vào ban đêm còn ban ngày hầu như chỉ ngủ."
LẶN BIỂN!
"Hoa cho chiếc váy dính bùn của mình vào máy giặt, thêm nước giặt và nhấn nút. Máy giặt sạch, sấy khô và làm phẳng chiếc váy."
Chiếc váy lễ hội
"Cuối cùng, tối hôm đó, Hoa cũng có chiếc váy để mặc đến lễ hội. Đó là một đêm tuyệt vời khi mọi người cùng hòa mình vào âm nhạc và những điệu nhảy."
Chiếc váy lễ hội
"Mai ghé gương mặt mình sát cạnh khuôn mặt Hoa. "Tại sao cậu lại chỉ muốn chiếc váy này thôi chứ? Mình sẽ cho cậu những chiếc váy màu đỏ, màu trắng, những chiếc váy đính hoa hồng hoặc hình ngôi sao. Chúng mới đẹp làm sao.""
Chiếc váy lễ hội
"Một tuần sau..... Hết sổ mũi rồi! Giờ thì Diệp có thể gặp lại các bạn của mình rồi."
Sổ mũi
"Đây là cách bạn có thể tránh bị cảm lạnh: Tránh xa những người bị cảm lạnh. Nếu bạn gặp hoặc bắt tay với người bị cảm lạnh, hãy rửa tay thật kỹ. Nếu không, virus sẽ di chuyển từ tay bạn đến mũi của bạn. Không dùng chung ly uống nước, dụng cụ ăn uống hoặc quần áo với người bị cảm lạnh. Ăn nhiều rau và trái cây, uống nhiều nước, tập thể dục, giữ ấm cơ thể và giữ cho mình luôn khỏe mạnh!"
Sổ mũi
"Henry mở mắt, phát hiện ra mình đang ở một không gian và thời gian khác… Đó là Ai Cập cổ đại! "Sao mình lại ở đây?" Cậu tự hỏi. Kim Giây nói: "Cậu cần học cách trân trọng tớ! Thời xa xưa, con người không hề biết đếm giây. Chiếc đồng hồ đầu tiên trên thế giới chính là cái cột đồng hồ mặt trời kia kìa. Mọi người tính toán giờ và các mùa bằng chuyển động của bóng tháp trên mặt đất khi mặt trời rọi chiếu.""
Chuyến du hành thời gian
"Đột ngột, Henry chạm chân lên một bề mặt gồ ghề. Cậu nhìn xuống và thấy hai cái bánh răng khổng lồ đang chuyển động chầm chậm. "Bọn mình đang ở đâu vậy?" Cậu hỏi Kim Giây. "Ta đang ở trong Big Ben, tháp đồng hồ nổi tiếng nhất thế giới." Henry thích thú nhảy nhót trên những bánh răng. Bỗng nhiên, một chiếc dây giày của cậu bị mắc lại."
Chuyến du hành thời gian
"Henry cố gắng giật sợi dây giày ra nhưng không thể. Và rồi quả lắc đồng hồ sắp lao tới chỗ cậu. Giữa những tiếng ồn ào, Kim Giây hét to: "Nhanh lên, cởi giày ra đi. Bọn mình không còn thời gian nữa đâu!" Và chỉ một giây trước khi quả lắc đồng hồ lao tới, Kim Giây kéo Henry đến nơi an toàn. Vèo!"
Chuyến du hành thời gian
"Trong nháy mắt, Henry nhận ra mình đã an toàn trở về phòng "Chà! Giấc mơ thật kì lạ. Và chỉ một giây thôi cũng đủ để thay đổi mọi thứ!" Henry nhận ra. "Thật là thú vị khi có thể đo đếm thời gian bằng chiếc đồng hồ đơn giản này. Mình nghĩ nên trả Kim Giây về đúng vị trí.""
Chuyến du hành thời gian
"Buổi sáng hôm ấy, ti vi đưa tin tháp đồng hồ Big Ben dừng hoạt động lần đầu tiên sau một trăm năm mươi tám (15 8) năm. Đó chính là nơi Henry đánh rơi chiếc giày. Henry không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. "Đây là sự thật ư? Chiếc giày của mình đã bị kẹt trong đồng hồ Big Ben thật á?" Chỉ thời gian mới có thể giúp cậu trả lời… hoặc có lẽ là Kim Giây!"
Chuyến du hành thời gian